Tôi có một người mẹ...

 

TÔI CÓ MỘT NGƯỜI MẸ...
Mẹ tôi không lam lũ ngoài đồng dưới cái nắng gay gắt của nông thôn. Mẹ tôi không buôn gánh bán bưng chiều hôm suốt tối.

Nhưng mẹ không để chúng tôi đói khi vật giá tăng cao. Mẹ vẫn bước lên cao dù người đời chèn ép. Mẹ không cho phép mình sống thoải mái hay tự do. Bởi mẹ muốn lo cho chúng tôi đến hết cả cuộc đời...

May mắn và hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi là được sinh ra bởi mẹ - người phụ nữ số một và cũng là duy nhất mà tôi yêu thương.

Mẹ không phải là một người bạn thân của tôi, vì có những chuyện trong tôi mẹ sẽ không hiểu hết được, nhưng mẹ sẽ là một người bạn tốt, vì luôn bên cạnh tôi những khi cần thiết, hoặc ngay cả khi không có điều gì bất trắc xảy ra, mẹ cũng không bao giờ lùi ra xa tôi nửa bước.

Mẹ không mang vóc dáng lực lưỡng của một người đàn ông, nhưng mẹ có sức mạnh đủ khoẻ để gánh vác cả gia đình. Mẹ hay đinh ninh mình chỉ là người đàn bà yếu đuối, nhưng mẹ đâu biết rằng những người yếu đuối đang học tập mẹ để mạnh mẽ lên.

Mẹ không làm được những chuyện đại sự quốc gia. Mẹ thỉnh thoảng hay la khi chúng tôi vẫn làm đúng. Rồi mẹ lúng túng không biết mình làm gì sai, khi cả hai chị em tôi tỏ ra khó chịu. Nhưng chúng tôi hiểu những áp lực công việc của mẹ ở cơ quan, và chấp nhận làm một cái hang sâu để mẹ ném vào đấy những điều tức giận.

Giống như cái biệt hiệu "Gấu mẹ vĩ đại" mà chị em tôi thường hay chọc mẹ khi mẹ chẳng thể giảm cân trong vòng một tháng. Mẹ đâu biết rằng mẹ còn vĩ đại với tụi con theo một nghĩa khác..

Mẹ có biết hạnh phúc của con là gì không?

...Là sáng sớm khi chưa tỉnh ngủ đã nghe tiếng mẹ la mắng rùm beng ở dưới nhà vì không thể tìm ra...cây lược

...Là giữa trưa khi đang nắng nóng mẹ gọi về từ cơ quan chỉ để bảo bật máy lạnh lên đi.

...Là chiều tối mẹ trở về nhà uể oải nhưng vẫn mỉm cười và ngồi trò chuyện với hai chị em về những áp lực của công việc.

...Là những hôm con đi chơi về khuya thì nghe tiếng mẹ cằn nhằn trong điện thoại "Sao giờ này mà chưa về hả? Mày giỡn mặt với mẹ đấy à?"

...Là những khi mẹ nhờ con lấy xe chở đi công chuyện, con vô ý nên vẫn có thói quen chạy xe phóng nhanh như thường lệ, và nghe giọng nói nhỏ nhẹ của mẹ ở phía sau: "Mày có muốn đi xe đạp không con?"...Hic!

Nói chung, con thương mẹ vì những lý lẽ rất đỗi giản dị và bình thường, nhưng đối với con mẹ luôn là một thần tượng. Con muốn sau này sẽ trở thành một người mẹ, giống mẹ như bây giờ...Thế thôi là đủ...

Yêu mẹ..

Thẩm Quỳnh Trân