Thánh Lễ Ngày "Tin Mừng của Sự Sống"

Thánh Lễ Ngày "Tin Mừng của Sự Sống"

 

Thánh L Ngày "Tin Mng ca S Sng"

Chúa Nhật ngày 16-06-2013

 

Anh Chị Em thân mến,

 

          Buổi cử hành hôm nay có một tên gọi thật đẹp: Tin Mng ca S Sng": Với buổi cử hành Thánh Thể này, trong bối cảnh Năm Đức Tin, chúng ta muốn tạ ơn Thiên Chúa vì hồng ân Đức Tin, trong mọi cách thế biểu hiện; đồng thời chúng ta cũng muốn loan báo Tin Mừng của sự sống (nhấn mạnh là của tôi).

 

          Đi từ Lời của Thiên Chúa mà chúng ta vừa nghe công bố, Tôi muốn đề nghị cho Anh Chị Em 3 điểm thật đơn sơ để suy tư cho Đức Tin của chúng ta: trước tiên, Kinh Thánh mặc khải cho chúng ta Thiên Chúa hằng sống, Thiên Chúa là Sự Sống và là nguồn mạch của Sự Sống; điểm thứ hai, Chúa Giêsu ban cho chúng ta sự sống, và Chúa Thánh Thần gìn giữ chúng ta trong sự sống; điểm thứ ba, dõi theo sự sống của Thiên Chúa dẫn tới sự sống, trong khi đi theo các ngẫu tượng dẫn tới sự chết.

1.       Bài đọc thứ nhất theo Sách Samuel quyển thứ hai, nói cho chúng ta về sự sống và sự chết. Vua Đavít muốn giấu việc ngoại tình mà Vua đã phạm với bà vợ của ông Uria người Hittite, một binh sĩ của đoàn quân của Nhà Vua, và để thực hiện điều này Nhà Vua truyền phải đưa ông Uria ra tiền đồn để bị giết trong trận chiến. Sách Thánh nói ra cho chúng ta thảm cảnh của con người trong tất cả thực tại của mình, sự thiện và sự dữ, các tham muốn, tội lỗi và những hậu quả của tội. Khi con người muốn tự quả quyết chính mình, khi đóng kín chính mình trong theo tính ích kỷ của riêng mình và đặt mình vào địa vị của Thiên Chúa, mà kết thúc là gieo mầm sự chết.  Hành động ngoại tình của Vua Davít là một thí dụ. Và tính ích kỷ mang tới sự dối trá, qua đó người ta tìm cách lừa đảo chính mình và người chung quanh. Nhưng Thiên Chúa không thể lừa đảo, và chúng ta đã nghe biết về  điều đã xẩy ra, mà  tiên tri nói với Vua Đavít: Ngươi đã điều dữ trước mặt Thiên Chúa (xem 2Sm 12, 9). Nhà Vua bị đặt trước các hành động mang tới sự chết của nhà Vua - quả thực điều mà Nhà Vua đã làm, là một hoạt động của sự chết, chứ không hành động của sự sống! - Nhà Vua hiểu và cầu xin ơn tha thứ: "Tôi đã phạm tới Chúa!" (câu 13), và Thiên Chúa nhân từ thương xót muốn sự sống và Ngài luôn tha thứ cho chúng ta, Ngài trao ban lại cho chúng ta sự sống; Vị Tiên tri nói với Nhà Vua: "Chúa đã tha thứ tội của Nhà Vua: Nhà Vua sẽ không phải chết". Phần chúng ta, chúng ta có được hình ảnh nào về Thiên Chúa? Có lẽ Thiên Chúa hiện hình ra cho chúng ta như một vị quan án nghiêm khắc, như một người nào đó giới hạn sự tự do  trong đời sống của chúng ta. Nhưng tất cả Kinh Thánh nhắc nhở cho chúng ta rằng Thiên Chúa là Đấng Hằng Sống, Đấng ban sự sốngcho biết con đường đạt tới sự sống trọn vẹn. Tôi nghĩ tới lúc khởi đầu của Sách Sáng Thế: Thiên Chúa nhào nặn ra con người bằng bụi đất, thổi hơi vào lỗ mũi của con người một hơi thở của sự sống và con người trở nên một vật sống động (xem 2, 7). Thiên Chúa là nguồn mạch của sự sống; và nhờ hơi thở mà con người có sự sống và chính hơi thở này nâng đỡ hành trình của sự hiện hữu trần thế của con người.

          Tôi cũng nghĩ tới câu truyện tường thuật ơn gọi của ông Maisen, khi Thiên Chúa hiện ra như Thiên Chúa của ông Abraham, của ông Isaac, và của ông Giacób, như là Thiên Chúa của kẻ sống; và khi sai ông Maisen tới gặp Nhà Vua Phaarao, để giải cứu Dân của Ngài, Thiên Chúa đã mặc khải tên của Ngài như sau: "Ta là Đấng Hằng Hữu", Thiên Chúa là Đấng làm cho mình hiện diện trong lịch sử, là Đấng cứu thoát khỏi cảnh nô lệ, khỏi sự chết và đem lại sự sống cho Dân của Ngài bởi vì Ngài là Đấng Hằng Sống. Tôi cũng nghĩ tới ơn huệ của Mười Giới Răn: đó là con đường mà Thiên Chúa chỉ ra cho chúng tới sự một sự sống chính thực, tới sự sống viên mãn; không chỉ là một loạt "cái không" -  ngươi không được làm điều này, ngươi không phải làm điều kia, ngươi không phải làm điều nọ . . . Không phải thế! Đó là một thánh thi cho "cái có" nói lên với Thiên Chúa, với Tình Yêu, với Sự Sống. Các Bạn thân mến, sự sống của chúng ta chỉ tràn đầy trong Thiên Chúa, bởi vì chỉ mình Ngài là Đấng Hằng Sống!

2.       Bài Phúc Âm hôm nay đem chúng ta đi thêm một bước nữa. Chúa Giêsu gặp gỡ một người đàn bà tội lỗi trong một bữa ăn tại nhà một người Pharisiêu; khi làm như vậy, sự việc gây ra một vấp phạm đối với những người có mặt: vì  Chúa Giêsu để cho một người đàn bà tội lỗi đến gần mình và lại còn tha tội cho bà ta nữa, khi Chúa nói: "Bao nhiêu tội của Chị ta được tha thứ, bởi vì Chị ấy đã yêu mến nhiều. Trái lại với người được tha tội ít, bởi vì họ yêu mến ít" (Lc 7, 47). Chúa Giêsu đón tiếp, yêu thương, nâng dậy, khích lệ, tha thứ và ban sinh lực mới mẻ, sinh lực để đi vào cuộc hành trình, Ngài ban lại cho con người sự sống. Trong tất cả Phúc Âm chúng ta nhìn thấy Chúa Giêsu, với các cử chỉ và lời nói, đã mang lại sự sống của Thiên Chúa, là sự sống có sức biến đổi. Đó là kinh nghiệm của người đàn bà xức thuốc thơm vào bàn chân của Chúa Kitô: bà cảm thấy được Chúa hiểu biết, được yêu thương, và bà đáp trả lại bằng một cử chỉ của tình yêu, bà để cho mình được lòng thương xót của Thiên Chúa chạm tới và tiếp nhận được ơn tha thứ, và bắt đầu một đời sống mới. Thiên Chúa, Đấng Hằng Sống, là Đấng giàu lòng từ  bi xót thương. Một lần nữa: Ngài tỏ  ra là Thiên Chúa, Đấng Hằng Sống, là Đấng giàu lòng Thương xót! Anh Chị Em có đồng ý không? Chúng ta hãy cùng nhau nói điều này: Thiên Chúa, Đấng Hằng Sống, Ngài là Đấng giầu lòng thương xót. Một lần nữa: Thiên Chúa, Đấng Hằng Sống, là Đấng giầu lòng từ bi và hay thương xót! Và điều này cũng là kinh nghiệm của Tông Đồ Phaolô, như chúng ta đã nghe trong Bài Đọc Sách Thánh Thứ Hai: "Đời sống này, Tôi sống trong thân xác của tôi, tôi sống trong Đức Tin vào Con của Thiên Chúa, là Đấng đã yêu thương tôi và đã trao phó chính mình cho tôi" (Gl 2, 20). Vậy đời sống này là gì? Là chính đời sống của Thiên Chúa. Và ai là người đưa tôi vào trong đời sống này? Là chính Chúa Thánh Thần, ơn huệ của Đức Kitô Phục Sinh. Chính Ngài là Đấng đưa tôi vào trong đời sống của Thiên Chúa như những người con của Thiên Chúa, như là những người con trong Người Con Duy Nhất, Đức Giêsu Kitô. Chúng ta có mở lòng ra với Chúa Thánh Thần không? Chúng ta có để cho mình được hướng dẫn bởi Ngài không? Người Kitô Hữu là con người siêu nhiên, và điều này không có nghĩa là họ phải là một người "sống trên mây trên gió", sống ở ngoài thực tế, như thể họ là một con ma. Không phải thế! Người Kitô Hữu là một con người suy nghĩ và hành động trong đời sống hằng ngày theo như Thiên Chúa định liệu, Kitô Hữu là một người để cho đời sống của mình được linh hoạt hóa, được nuôi dưỡng bởi Chúa Thánh Thần để trở nên tràn đầy, đúng như là những người con chính thực của Người Con. Và điều này có nghĩa là tính thực tiễn và sự phong phú của đời sống người Kitô Hữu. Ai để cho mình được Chúa Thánh Thần hướng dẫn, thì người đó là người thực tiễn, biết cân nhắc và đánh giá thực tại, và cũng là một con người phong phú: đời sống của họ phát sinh ra sự sống chung quanh họ.

3.   Thiên Chúa là Đấng Hằng Sống, là Đấng Giầu Lòng Thương Xót. Chúa Giêsu đem đến cho chúng ta sự sống của Thiên Chúa, Chúa Thánh Thần dẫn đưa chúng ta và giữ gìn chúng ta trong mối tương quan sống động của những người con cái chân chính của Thiên Chúa. Nhưng thường thì - chúng ta biết điều này qua kinh nghiệm - con người không chọn lựa sự sống, không đón nhận "Tin Mừng của Sự Sống", nhưng để cho mình bị hướng dẫn bởi các ý thức hệ và các lý luận gây ra trở ngại cho sự sống, là những điều không tôn trọng sự sống, bởi vì họ bị điều khiển bởi tính ích kỷ, bởi tư lợi, bởi óc tìm lợi nhuận, bởi quyền lực, bởi vui thú và họ không được hướng dẫn bởi tình yêu, bởi việc đi tìm sự thiện của người khác. Có  một ảo tưởng liên tục là muốn xây dựng một thành trì không có Thiên Chúa, không có sự sống và không do tình yêu của Thiên Chúa - như một Tháp Babel mới; đó là nghĩ rằng việc chối từ Thiên Chúa, chối từ Sứ Điệp của Đức Kitô, của Tin Mừng Sự Sống, mang đến cho họ sự tự do, cho họ thực hiện cách trọn vẹn con người. Kết quả xẩy ra là: thay vào chỗ dành cho Thiên Chúa Hằng Sống, là những ngẫu tượng của con người, những điều đem lại sự say sưa một giây phút tự do, nhưng sau cùng là những điều mang theo những hình thức nô lệ mới và sự chết chóc mới. Sự khôn ngoan của Tác Giả Thánh Vịnh nói như sau: "Các lệnh truyền của Chúa thật chính trực, làm tâm can hoan lạc; giới lệnh của Chúa thật trong sáng, soi sáng con mắt" (Tv 19, 9). Chúng ta cần nhớ luôn điều này là: Chúa là Đấng Hằng Sống, là Đấng giầu lòng thương xót. Chúa là Thiên Chúa Hằng Sống. Chúa là Đấng Hằng Sống, là Đấng Đầy lòng xót thương.

            Anh Chị Em thân mến, chúng ta hãy nhìn lên Thiên Chúa như là Thiên Chúa của Sự Sống, chúng ta hãy nhìn vào lề luật của Ngài, nhìn tới sứ điệp của Tin Mừng, như là một con đường của tự do và của sự sống. Thiên Chúa Hằng Sống làm cho chúng ta được giải thoát! Chúng ta hãy nói tiếng "Vâng" với tình yêu, và tiếng "không" với tính ích kỷ, chúng ta hãy nói tiếng "vâng" với Sự Sống, và tiếng "không" với sự chết, chúng ta hãy nói tiếng "vâng" với sự tự do và tiếng "không" với sự nô lệ của biết bao nhiêu ngẫu tượng của thời đại chúng ta; tóm lại một lời, chúng ta hãy nói tiếng "vâng" với Thiên Chúa, là Tình Yêu, là Sự Sống, và sự Tự Do, và Ngài không bao giờ làm người ta thất vọng (xem 1Ga 4, 8; Ga 11, 25; Ga 8, 32), với Thiên Chúa là Đấng Hằng Sống và Đầy Lòng Xót Thương. Chỉ có Đức Tin vào Thiên Chúa Hằng Sống mới có thể cứu rỗi chúng ta; trong Thiên Chúa Đấng qua Chúa Giêsu Kitô đã ban cho chúng ta sự sống của Ngài với ơn huệ của Chúa Thánh Thần và làm cho chúng ta sống đúng là những người con cái của Thiên Chúa với lòng từ bi thương xót của Ngài. Đó là Đức Tin làm cho chúng ta được tự do và hạnh phúc.

          Chúng ta hãy cầu xin Đ ức Maria, Mẹ của Sự Sống, giúp chúng ta đón nhận và làm chứng tá luôn luôn về "Tin Mừng của Sự Sống". Chớ gì được như  vậy. Amen.

 

(Dịch theo nguyên bản tiếng Ý, do Phòng Báo Chí Tòa Thánh phổ biến, ngày 16-06-2013. Linh mục Phanxicô Borgia Trần Văn Khả, ngày 17-06-2013).