Đừng đánh mất hình ảnh xưa

Đừng đánh mất hình ảnh xưa

 

Cô bạn thân bóng gió: Hồi này, ông Trung nhà mày trông trẻ ra và phong độ, còn nhìn mày cứ như chị ông ấy. Liệu mà ăn diện, quan tâm không lại mất chồng - chị vẫn tỉnh bơ: Ôi giời! Cho đấy, xem có ai rước đi không! 
Đến khi tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình ngồi uống cà phê buổi trưa với một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, không khí thật lãng mạn, chị như vỡ òa, sực tỉnh.
Anh chị lấy nhau đã 3 năm và có với nhau một đứa con hơn một tuổi. Chị không đẹp và hiện đại nhưng được cái chịu khó, chu đáo, luôn hết lòng, vun vén cho gia đình, chồng con. Nhưng trong tình yêu hôn nhân, chị thiếu sự tinh tế, làm cho cuộc sống vợ chồng đã đầy rẫy khó khăn, khúc mắc lại thêm đơn điệu, tẻ nhạt và nhàm chán. 
 
Chính chị đôi lúc cũng nhận ra điều đó, nhưng rồi lại tặc lưỡi cho rằng: Cuộc sống vợ chồng phải khác cuộc sống khi yêu. Đâu có thể lúc nào cũng phù du, hư ảo, lúc nào cũng lãng mạn, thiếu thực tế. 
 
Cuộc sống vợ chồng là cơm, áo, gạo, tiền, là hàng tháng anh cầm lương về cho chị để lo tiền ăn, tiền sữa, tiền bỉm... cho con và cho cả gia đình mà kinh tế của chị nào đã khấm khá gì cho cam. Thế là, chị không hưởng ứng những cuộc vui chơi với bạn bè, ngay cả đồng nghiệp cùng anh.
 
Những ngày lễ, Tết, anh có mua hoa và quà về tặng chị, chị không mấy vui vẻ, cảm ơn anh, đôi khi còn tỏ ra khó chịu với món quà theo chị là không thực tế: Anh mua những thứ này làm gì, vài ngày là vứt ngay ra xe rác, một nửa hộp sữa của con đấy, ít tiền gì đâu... 
 
Đi làm về, anh thấy chị vất vả, muốn giúp vợ chia sẻ việc bếp núc, cơm nước, nghĩ là chị sẽ vui và ấm áp hơn mặc dù anh thừa nhận là mình còn vụng về việc nội trợ... thì chị đuổi anh ra: Mình em làm còn nhanh hơn, anh làm xong, em lại mất công làm lại. 
 
Con thì đã có bà trông, anh chẳng biết làm gì, cảm thấy mình như người thừa trong chính ngôi nhà của anh. Anh chỉ còn biết ngồi đọc báo, xem ti vi hay chui vào phòng vùi đầu với máy tính chơi mấy trò game vô bổ chờ đến khi vợ gọi ăn cơm thì ra. 
 
Có lần, anh muốn thay đổi không khí, gọi điện rủ chị hôm nay ra ngoài ăn rồi hai vợ chồng đi xem phim, chứ ngày nào cũng đi làm về rồi ngồi chờ cơm vợ nấu, chán lắm! Chị nhất định không chịu: Ăn bên ngoài đắt đỏ, tốn kém, lại chưa chắc đã vệ sinh. Tiền đó, chị có thể mua được ối thứ lặt vặt cho con. Với lại theo chị, anh thích xem phim trên mạng thiếu gì, phim gì chẳng có. Về nhà ăn cơm, nghỉ sớm, mai còn đi làm. 
 
Đến cả chuyện ăn mặc của chị, đã nhiều lần anh nhắc, phụ nữ phải biết và có quyền được làm đẹp, chăm sóc bản thân, không là thiệt thân.
Anh giục chị đi mua lấy vài bộ quần áo cho tốt một chút để mà thay đổi, đừng để người ta nhìn vào rồi chê cười, phụ nữ mà không biết ăn diện, biết làm đẹp cho mình, cho chồng con. Chị bĩu môi: Chồng con rồi thì ma nào nó còn để ý mà ăn với diện, tốn tiền lại mất thời gian. 
 
Anh vẫn còn nhớ và khát khao những hình ảnh đẹp về chị, ngày anh mới quen và yêu chị. Chị tuy không đẹp nhưng có duyên thầm, chị cũng không hiện đại như các cô gái khác, nhưng cũng không lỗi mốt. 
 
Những chiều thứ bảy, chủ nhật, anh chị chẳng ngại đường sá xa xôi cùng đạp xe ra ngoại ô ngót nghét đến chục cây số để dã ngoại, những buổi nhịn ăn, dành tiền cho xem phim rồi nghe ca nhạc. 

Cả những khi chị vỡ òa lên vì sung sướng và hạnh phúc nhận được hoa hay quà anh tặng. Giờ không còn là chị của anh ngày trước. Anh vẫn thừa nhận, chị sống thực tế và chịu nhiều thiệt thòi cũng chỉ vì lo vun vén cho chồng con, cho gia đình.
Nhưng không biết làm mới mình, luôn hâm nóng tình yêu thì chính là tự tay chôn vùi hạnh phúc của mình. Chị đã tự đẩy anh ra xa để có cảnh như ngày hôm nay. Cho nên, đời sống tinh thần của vợ chồng trong hôn nhân không bao giờ là khách sáo, là phù du và hư ảo.
Khánh Thu  
(nguồn Báo Phụ Nữ,ngày 4.4.2011)