Tình yêu và cuộc sống

Tình yêu và cuộc sống

 

TÌNH YÊU VÀ CUỘC SỐNG
 
Câu chuyện sau đây cho chúng ta biết thế nào là TÌNH YÊU và CUỘC SỐNG. 

Chồng tôi là kỹ sư, tôi yêu anh vì bản tính anh vững chãi, và tôi cũng thích cảm giác êm ấm khi dựa đầu lên cánh vai rộng của anh.

Đến nay, sau hai năm tìm hiểu và năm năm cưới nhau, tôi phải nhìn nhận là đã bắt đầu cảm thấy chán cuộc sống hôn nhân. Những lý do khi trước khiến tôi yêu anh nay lại trở thành nguyên nhân làm tôi bứt rứt.
 
Tôi là một phụ nữ sống thiên về tình cảm và rất nhạy cảm trong những mối quan hệ và cảm xúc của mình. Tôi ngóng trông những giây phút lãng mạn như một bé gái trông ngóng kẹo bánh. Chồng tôi trái ngược hẳn với tôi ; anh không nhạy cảm, và vì anh không đem lại được những giây phút lãng mạn trong đời sống vợ chồng nên tôi bị mất hứng trong TÌNH YÊU. 

Cuối cùng một ngày kia, tôi rắp tâm phải nói cho anh biết quyết định của mình, tôi muốn ly dị.
  
"Tại sao?" Anh hỏi, giọng phẫn uất. 

"Tôi chán ngấy rồi. Đâu phải mọi sự trên đời đều phải có lý do!" Tôi trả lời. 

Anh im lặng cả đêm, coi bộ suy nghĩ lung lắm. Cảm giác thất vọng trong tôi chỉ tăng thêm. Trước mặt tôi chỉ là một người đàn ông mà ngay cả sự bực bội của mình cũng không phát biểu ra nổi, thì tôi còn trông mong được gì khác ở nơi anh cơ chứ? 

Và cuối cùng anh hỏi tôi: "Anh có thể làm gì để em đổi ý?" 

Người ta nói rất đúng... Thật khó thay đổi cá tính của một người, và tôi nghĩ là tôi bắt đầu mất tin tưởng nơi anh. 

Nhìn thật sâu vào mắt anh, tôi chậm rãi trả lời: "Đây là câu hỏi. Nếu anh có thể trả lời và chinh phục trái tim tôi, tôi sẽ đổi ý. Giả dụ tôi muốn một bông hoa mọc trên vách của một ngọn núi đá cao, và cả hai chúng ta đều biết chắc rằng anh sẽ mất mạng khi đi hái hoa đó, vậy anh có làm chuyện đó cho tôi không?" 

Anh nói: "Ngày mai anh sẽ trả lời em..." Hy vọng của tôi tan tành khi nghe anh trả lời như thế. 

Sáng hôm sau, tôi thức dậy và thấy anh đã ra đi. Tôi nhìn thấy một mảnh giấy với tuồng chữ nguệch ngoạc dưới ly sữa trên bàn ăn gần cửa ra vào, nội dung như sau... 

"Em yêu, anh sẽ không đi hái hoa cho em, nhưng... xin em hãy cho phép anh giải thích sau đây vì sao... " 

Giòng đầu này thôi cũng đủ làm tim tôi vỡ tan rồi. Tôi đọc tiếp. 

"Khi em dùng máy tính, em luôn làm xáo trộn các chương trình, rồi em ngồi khóc trước màn hình. Anh phải giữ lại đôi bàn tay để phục hồi những chương trình cho em. 

Em luôn để quên chìa khóa nhà, vì vậy anh phải giữ lại cặp giò để chạy nhanh về nhà mở cửa cho em. 

Em thích đi du lịch nhưng luôn đi lạc trong thành phố mới. Anh phải giữ lại cặp mắt để chỉ đường cho em. 

Em luôn bị hành khi "người bạn tốt" của em đến thăm mỗi tháng. Anh phải giữ lại đôi bàn tay để có thể xoa dịu những cơn đau bụng của em. 

 
Em thích ở nhà và anh sợ em sẽ bị chứng tự kỷ ấu thơ. Anh phải giữ lại miệng lưỡi để kể chuyện, nhất là chuyện tiếu lâm cho em nghe, để em khỏi chán.

Em luôn nhìn thẳng vào máy tính và điều này không tốt cho mắt của em. Anh phải giữ lại đôi mắt để khi mình về già, anh có thể giúp em cắt móng tay và nhổ cho em những sợi tóc bạc phiền toái. Lúc đó, anh cũng cần dìu em trong lúc dạo chơi xuống bãi biển, để em có thể thưởng thức ánh mặt trời và làn cát tuyệt đẹp... và anh tả cho em nghe màu sắc của các bông hoa, giống như màu sắc rực rỡ tỏa sáng trên gương mặt tươi trẻ của em... 

Vì vậy, em yêu, trừ khi anh biết chắc là có một người nào khác yêu em hơn anh... anh chưa thể đi hái bông hoa ấy và chết được..." 

Nước mắt tôi nhỏ xuống lá thơ và làm nhòa những hàng chữ anh viết bằng mực... nhưng tôi đọc tiếp... "Bây giờ, em đã đọc xong câu trả lời của anh, và nếu em hài lòng thì xin em hãy mở cửa ra vào vì anh đang đứng bên ngoài và đem về cho em loại bánh mì em thích nhất và cả sữa tươi nữa..." 

Tôi chạy vội kéo cửa ra, và trông thấy gương mặt lo lắng của anh, còn anh thì đang nắm chặt trong tay chai sữa và ổ bánh mì... Bây giờ tôi chắc chắn là không một ai sẽ yêu tôi hơn anh, và thế là tôi quyết định để bông hoa một mình... 

Đó là CUỘC SỐNG và TÌNH YÊU. Khi người ta được tình yêu bao bọc, cảm giác hứng thú dần dần tan biến, và người ta thường không biết tình yêu đích thật đang ẩn mình trong trạng thái yên ổn và tẻ nhạt. 

Tình yêu được tỏ lộ dưới mọi hình thức; ngay cả dưới những hình thức rất nhỏ bé và ngỗ nghịch. Tình yêu không bao giờ có khuôn mẫu. Tình yêu có thể mang cả hình thức tẻ nhạt và nhàm chán nhất... 

Bông hoa, và những giây phút lãng mạn chỉ được dùng đến và chỉ xuất hiện trên bề mặt của quan hệ. Bên dưới, có cột trụ của tình yêu đích thật đang đứng vững... VÀ ĐÓ LÀ CUỘC SỐNG!
 
Thuy Diep (Canada)