Đổi đời
ĐỔI ĐỜI
Qúi từ trại Hàm Tân bước ra. Vai đeo chiếc ba-lô nặng trĩu, nhưng nó bước đi nhẹ nhàng, thoăn thoắt. Cảm giác của nó lúc này có lẽ như Việt kiều lâu năm về thăm quê, hay chính xác hơn là như con chim xổ lồng. Bảy năm, ba tháng vụt qua. Nó lãnh án 12 năm tù giam với nhiều tội danh như cố ý gây thương tích, lừa đảo, chiếm đoạt tài sản công dân. Nó được ân xá về trước thời hạn nhân ngày 30 tháng 4.
Qúi leo lên chiếc xe đò, chạy thẳng về Dầu Giây. Nó không về nhà vì nhà chẳng còn ai. Nó đi một mạch ra nghĩa địa, tìm đến mộ bố. Bố Qúi dạy cấp một trường làng. Lương giáo viên “ một cọc ba đồng” không đủ nuôi vợ con, ông phải mở thêm lớp dạy kèm ở nhà vào buổi chiều và tối. Thứ bảy, chúa nhật, ông không còn một phút nghỉ ngơi. Đến bữa, ông ăn vội gói mì để kịp giờ dạy. Vì lao tâm, lao lực, lại ăn uống kham khổ nên ông bị lao phổi, chết cách nay chín năm. Ông lập gia đình muộn. Vợ ông sinh được mình thằng Qúi, nên hai ông bà hết mực thương yêu chiều chuộng con. Không ai thấy ông đánh con một roi, cho dù nó trốn học, đánh bài hay trộm cắp. Thời đó, mọi người trong xứ Dầu Giây không ai hiểu được: tại sao ông giáo Hải là người đạo đức như thế, mà con ông thì như thằng quỉ Sa- tan chính hiệu? Cả cái trường tiểu học Dầu Giây không ai hiểu nổi: tại sao ông giáo Hải dạy học giỏi như thế, mà con ông không học hết lớp bảy?
Qúi đi vòng quanh mộ bố, tay sờ lên mộ lên bia như hồi nhỏ hay được bố kiệu lên vai, nó tha hồ mân mê râu ria bố. Qúa khứ xa xưa ùa về. Nó nhớ những năm nghèo khó, cả nước ăn bo bo, khoai, sắn, còn bố mẹ nó nhịn ăn để mua cho con những đồ chơi đắt tiền chẳng kém gì con nhà đại gia: xe hơi điện, xe lửa điện, xe đạp trẻ em. Quần áo, đồ dùng của nó toàn những thứ sang trọng, con hàng xóm có mơ cũng chẳng thấy. Qúi nhớ một lần tắm mưa bị cảm, 9 giờ tối nó đòi ăn phở, bố đội mưa to đi mua phở cho con. Bố về ướt sũng hết cả người, nửa đêm lên cơn sốt. Hai bố con nằm bên nhau rên khừ khừ như hai chiếc máy hát bị nhão băng. Tội nghiệp mẹ lo lắng thức trắng cả đêm.
Nhược điểm của ông Hải là quá thương con, chiều chuọng con ngay từ trứng nước. Nó muốn gì được nấy. Ý nó là ý Trời. Nó nói gì bậy bạ hay làm điều sai trái, ông cũng không dám động đến lông chân nó. Cứ thế, nó trượt dần, trượt dần xuống vực thẳm. Khi ông chợt nhận ra thì đã muộn. Đây là bi kịch của nhiều gia đình con một. Đây cũng là quốc nạn của người“Trung quốc anh em”. Đất nước này quá đông dân, nên nhà nước đặt ra luật: mỗi cặp vợ chồng chỉ được đẻ một con. Khổ nỗi người Trung hoa cũng như người Việt Nam, rất quí con trai. “Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” mà lị. Vì vậy, nếu lỡ đẻ con gái, một số cha mẹ lập tức bóp mũi, dìm nước hay vùi con vào đống tro bếp cho nó chết đi để đẻ đứa khác. Khi nào đẻ con trai họ mới lập khai sinh. Điều đó đưa đến hai hệ quả nghiêm trọng:
- Trai thừa, gái thiếu: con trai muốn lấy vợ, chẳng có con gái mà lấy.( Phe tóc dài lại có dịp chảnh chọe nhé!)
- Nạn quí tử: nhà nào cũng chỉ có một cậu ấm để “nối dõi tông đường” nên các cậu được “ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”, vì vậy các cậu lớn lên thành “quấy tử” không ai chịu nổi. Việt Nam ta có câu “Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”. Câu này vẫn còn giá trị trong thời đại này, nhất là với những cha mẹ có con một…
Qúi làm dấu Thánh Giá, đọc kinh cho bố. Nó moi trong đầu xem còn nhớ kinh nào không. A đây rồi. Nó đọc thử kinh Kính mừng. May quá, kinh dài như thế mà nó còn nhớ hết.Trí nhớ của nó chẳng kém gì thần đồng. Nó bấm đốt tay đọc một lèo 10 kinh, thật sốt sắng. Bố nghe thấy chắc thích lắm đây.
Mặt trời từ từ lăn qua bên kia núi. Hàng trăm nấm mộ chuyển dần từ hồng sang xám. Gió lạnh thổi rì rầm. Nghĩa trang buồn quay quắt. Qúi từ biệt bố để đi tìm mẹ. Mẹ mất ba năm rồi, hôm nay là lần đầu tiên Qúi đến thăm mẹ. Qúi lần mò mãi mới tìm ra mộ mẹ. Một đống đất nhỏ, cỏ mọc um tùm. Hai đầu gối Qúi tự động sụm xuống. Hai dòng nước mắt tự nhiên trào ra, không cầm lại được. Qúi xúc động đến tận đáy linh hồn. Trong tâm tưởng, nó thấy mẹ đang đứng ngay trước mặt. Mẹ mặc áo choàng trắng. Tà áo mẹ phất phơ trong gió. Nét mặt mẹ hiền hậu, thánh thiện như thiên thần. Chắc hẳn mẹ lên Thiên Đàng rồi. Qúi dâng trào cảm xúc. Nó tâm sự với mẹ: “Mẹ ơi, con về rồi đây này. Hôm mẹ mất con xin về mà không được vì không có ai bảo lãnh cho con. Từ ngày con đi tù, mẹ đau buồn, lủi thủi một mình, không ai truyện trò, không ai chăm sóc. Mẹ buồn quá phát bệnh mà chết. Bố chết cũng vì con. Mẹ chết cũng vì con. Giờ con mới ăn năn, muộn rồi hả mẹ? Hàng ngàn lần mẹ khuyên con. Hàng trăm lần mẹ ôm con mà khóc. Mẹ năn nỉ, mẹ van xin con ăn năn trở lại. Bấy nhiêu lần con bịt tai giả điếc, tiếp tục lao vào đường hầm tội lỗi. Bao nhiêu đêm mẹ thức chong đèn cầu nguyện cho con trở về với Chúa, nhưng lòng con cứng như đá. Trái tim con lạnh lùng như băng giá Bắc cực. Giờ con mới ăn năn, muộn rồi hả mẹ? Bố mẹ mất cả rồi, con ở với ai? Con khao khát một mái gia đình êm ấm. Con khao khát được sống lại những ngày thơ ấu, dù chỉ một năm hay một ngày thôi. Con xin hứa với bố mẹ rằng con sẽ sống thành một người khác, một thằng Qúi ngoan ngoãn, thảo hiền, không như thằng Qủi khốn nạn này đâu…
Bao nhiêu tháng con đi bụi đời, bao nhiêu ngày con đi cải tạo, con mới nhận ra một điều:
Dưới gầm trời này đây,
Không bóng nào an toàn bằng bóng cha.
Không lòng nào ấm áp, thiết tha bằng lòng mẹ.
Không con ở nào hầu hạ con chu đáo như cha mẹ.
Không tình nào thiêng liêng, lớn lao, chung thủy và vô vị lợi bằng tình cha mẹ thương con.
Không tình yêu nào thắm thiết, bất tuyệt bằng tình vợ chồng.
Không mái ấm nào tuyệt vời, hạnh phúc bằng mái gia đình.
Gia đình là hồng ân, là sáng kiến tuyệt hảo Thượng Đế dành cho nhân loại.
Gia đình là con tàu vũ trụ đưa nhân loại bay vào tương lai.
Nếu phá hủy gia đình, nhân loại sẽ bị diệt vong .
Con được sống trong mái ấm hạnh phúc đó, nhưng chính tay con đã phá đổ tất cả. Giờ con cô độc một mình, không cha mẹ, không gia đình, không nghề nghiệp, không tương lai. Phút này con ăn năn, muộn rồi hả mẹ?
Bước ra khỏi nhà, ăn một bát cơm, uống một ly nước, ngủ trọ một đêm, thậm chí đi tiểu một tí cũng phải trả tiền. Nếu có ai tốt bụng cho ăn một bữa cơm hay cho tá túc vài ngày miễn phí, thì con phải mang ơn họ mãi mãi. Còn bố mẹ cho con tất cả: sự sống, cơm ăn, áo mặc, nhà ở, giáo dục, thương yêu, tiền của, công sức không thể kể xiết… tất cả đều miễn phí, thì con lại coi thường, không nhận ra và không mảy may biết ơn. Bây giờ con mới nhận ra, muộn rồi hả mẹ?
Trời tối hẳn. Gió lạnh rì rầm. Côn trùng rên rỉ. Đom đóm lập lòe. Qúi chợt nhớ: nãy giờ nó nói nhiều quá, mẹ chưa nói lời nào. Mẹ mỉm cười và bắt đầu thì thào như gió thoảng:
- “Bố mẹ tha thứ hết cho con, luôn luôn yêu thương và mãi ở bên con. Hãy về làm lại cuộc đời, xây dựng một gia đình gương mẫu. Chưa muộn đâu con. Mẹ thương con… thương con… thương con…”. Mẹ chỉ nói có vậy, rồi biến đi như sương khói thoáng qua.
Qúi bừng tỉnh. Nó lạy mẹ ba lạy rồi long trọng tuyên bố sẽ thay đổi cuộc sống. Tám giờ tối, Qúi ra khỏi nghĩa trang, lòng tràn trề hy vọng. Đi qua nhà thờ, Qúi thấy Xinh đang ở trong đó, ríu rít giữa một bầy bé gái mặc váy trắng, cầm hoa rất xinh. Hình như họ đang tập dâng hoa, vì tháng hoa sắp tới rồi. Xinh là cô gái cùng xóm và là người yêu đầu tiên của Qúi. Mấy năm Qúi ở tù, tháng nào Xinh cũng xuống thăm và hứa chờ đợi ngày Qúi trở về. Qúi ngồi vào hàng ghế khuất trong bóng tối để đợi Xinh, hồi hộp y như lần hẹn hò đầu đời. Qúi xúc động dâng lên Chúa lời cầu nguyện thiết tha nhất của một tên bụi đời, một phạm nhân, một con chiên lạc đàn lâu năm:
“Lạy Chúa, xin giúp con làm lại cuộc đời. Con hứa sẽ thành con chiên ngoan đạo và cùng Xinh xây dựng một gia đình đạo đức. Xin Chúa giúp con. Xin cha mẹ giúp con. Amen.”
MAI NGUYÊN VŨ