Tôn Vinh
“Đã đến giờ Con Người được tôn vinh,
và Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi Người”
(Ga 13,31)
 
Chúa Giêsu

Ngài được tôn vinh không phải vì có vàng nhiều bạc.

Ngài được tôn vinh không phải vì có quyền cao chức trọng.

Ngài được tôn vinh không phải vì có nhiều binh lính và người hầu.

Ngài được tôn vinh không phải vì là thần tượng như các người mẫu, siêu sao…

Nhưng Ngài được tôn vinh vì trái tim còn sống, còn có lòng thương cảm và xót thương, biết yêu thương và tha thứ, biết nâng đỡ và bảo vệ. Và vì để bảo vệ gia đình nhân loại, Ngài dám chấp nhận hạ mình xuống, hy sinh, tự huỷ để cứu con người.

Đang khi nhiều người lại sai lầm nghĩ rằng muốn được tôn vinh thì mình phải có nhiều tiền của, nhiều quyền uy, nhiều sức mạnh, nhiều kiến thức, nhiều sức khoẻ, rồi coi đó là chỗ dựa và biểu dương để người đời ca tụng, ngợi khen. Không phải thế, vì đó là những thứ ngoài thân. Muốn được tôn vinh thì mọi lời nói và việc làm phải phát xuất từ trái tim biết cảm thông, thương xót và mến yêu.

Gia đình

Nếu gia đình muốn được tôn vinh thì vợ chồng, cha mẹ cần phải bắt chước Chúa Giêsu, là khiêm nhường hạ mình xuống, huỷ mình đi.

Nếu chồng ỷ vào quyền làm chồng, hoặc dựa vào đồng lương, nghề nghiệp hay bám vào quyền chức của mình làm áp lực để vợ con phải cúi đầu nghe theo thì gia đình còn bất ổn.

Nếu vợ còn ỷ vào khả năng kiếm tiền, hoặc dựa vào sự giàu có của bố mẹ hay một lý do nào đó để điều khiển chồng con thì gia đình còn bất hạnh.

Nếu mỗi người còn lo đấu tranh tìm phần phải, phần lý, phần đúng, phần thắng về mình thì gia đình còn trục trặc;

Nếu còn so sánh hơn thiệt, còn ganh tị, còn nghi ngờ, còn đấu tranh, còn tranh chấp, thì vẫn còn đau khổ.

Nếu trái tim trở nên khô cằn héo úa, đã chết hay đang chết, chỉ có nguy cơ chia rẽ và sụp đổ. Vì tim đập làm cho thân thể ta sống thế nào thì trái tim biết rung cảm và xót thương mới làm cho lời nói và việc làm của ta nên giá trị, có thế ta mới được tôn vinh.

Nếu mỗi người chỉ biết bo bo ích kỷ thu tích cho mình về thời gian, sức khoẻ, tiền bạc, danh dự, uy quyền…thì làm gì có được một gia đình hạnh phúc và bình an, làm gì có bao dung và tha thứ, làm gì có chia sẻ và bác ái, làm gì có nhẫn nhục và hy sinh, làm gì có đầu tư và phát triển, làm gì có tin tưởng và hy vọng, làm gì có cậy trông và phó thác, làm gì có cộng tác và xây dựng, và làm gì mà có hiệp nhất và yêu thương.

Nếu gia đình còn có chuyện thắng thua thì gia đình ấy nguy cơ đổ vỡ rất cao. Và gia đình không còn là của chúng ta, của chúng mình nữa. Đã là gia đình thì không có chuyện thắng thua, vì thắng cùng thắng mà thua cùng thua.

Nếu chồng thắng, vợ thua thì gia đình đó thua, và ngược lại vợ thắng chồng thua cũng vậy. Vì mái nhà muốn trở thành mái ấm cần phải có tình yêu. Không có gia đình của tôi hay của anh, của ông hay của bà. Nhưng chỉ có một gia đình duy nhất, gia đình của chúng mình. Chúng mình cùng ngồi chung một chuyến thuyền cuộc đời. Thuyền chìm thì cả nhà đều chìm.

Nếu Chúa Giêsu cũng chỉ lo cho bản thân thì chắc chắn Ngài không được tôn vinh. Nhưng Ngài biết quên bản thân vì nhân loại, nên ngàn đời mọi người sẽ phải gẫm suy rồi bắt chước.

Nếu gia đình, mỗi người biết nhường nhịn, nhẫn nại, hy sinh hạ mình xuống, huỷ mình đi thì lúc ấy tưởng như thua nhưng lại là thắng. Thắng chính mình. Gia đình sẽ được tôn vinh. Và Thiên Chúa cũng sẽ được tôn vinh nơi gia đình của ta, một gia đình sống đầy tình Chúa, tình người.

THANH THANH