Năm điểm mấu chốt của Thần Học Thân Xác: 2. Sự đơn độc nguyên thủy
Ở đây, Đức Gioan Phaolô II suy tư về lời phán của Thiên Chúa về Adam trong Sáng thế ký 02,18: "Con người ở một mình không tốt."
Thoạt nhìn, tuyên bố này có vẻ kỳ lạ. Adam không đơn độc. Thiên Chúa đã đặt ông trong vườn địa đàng với nước mát và cây cỏ xanh tươi. Và Ngài thậm chí còn cho Adam bầu bạn cùng với những thụ tạo có máu thịt như ông - những con vật. Tuy nhiên, mặc dù có rất nhiều loài động vật khác nhau trong vườn Eden, Adam vẫn còn cảm thấy “cô đơn”.
Điều này cho chúng ta biết rằng có điều gì đó nơi Adam không được tìm thấy trong cơ thể các sinh vật khác. Bởi nhận thấy sự khác biệt giữa mình và các loài vật, Adam nhận ra rằng ông ta không chỉ là một thân xác - mà ông còn có một chiều kích tâm linh. Là một sinh vật có xác và hồn, Adam là duy nhất. Không có loài thụ tạo nào giống như ông.
Và điều này đưa đến một vấn đề. Nếu Adam được tạo ra để sống "định luật của quà tặng" – dành cho nhau trong tình yêu - thì lúc này Adam chưa thể sống một cách tròn đầy. Ông không thể sống ngoài định luật của quà tặng, vì ông không tìm cho mình được một người trợ tá tương xứng, một con người có xác và hồn như ông.
Đây là lý do tại sao Chúa phán, "Con người ở một mình thì không tốt."
Đức Gioan Phaolô II giải thích rằng người đàn ông chỉ thực sự tìm thấy sự trọn vẹn khi anh ta đang sống trong mối tương quan tự hiến cho cho nhau, sống không phải cho chính mình, nhưng cho người khác. "Khi Đức Chúa là Thiên Chúa phán: ‘Con người ở một mình thì không tốt’" (Sáng thế 2,18), Ngài khẳng định rằng “một mình”, con người không hoàn toàn nhận thức được bản chất của mình. Con người chỉ nhận ra điều đó khi hiện hữu với một người khác' - và thậm chí sâu xa hơn và trọn vẹn hơn - bởi sự hiện hữu cho người khác '".
(còn tiếp)
Theo EDWARD P. SRI, Catholic Education Resource Center
Song Ân chuyển dịch